Ôn Hoa một tay ôm lấy chỗ cánh tay gãy, sắc mặt trắng bệch như tuyết ngoài xe, lắc đầu, ánh mắt dị thường trong vắt nói: "Ta biết ngài là Lão Tổ Tông lợi hại của Ngô gia Kiếm Trủng, nhưng ta đã nói không luyện kiếm nữa, đời này sẽ không đụng tới kiếm nữa."
Lão nhân cười một tiếng rồi thôi, không cố chấp nữa, khép mắt lại.
Hạt đèn lồng lơ lửng trên đường phố kia là kiếm, vô số bông tuyết bên ngoài xe là kiếm, thậm chí cả tòa kinh thành này cũng có thể là kiếm, bản thân càng là kiếm, kiếm đến kiếm đi, há phải cứ có kiếm trên tay hay không là nói rõ được?
Ngô Lục Đỉnh trợn to mắt, mặt mày kinh ngạc, lão tổ tông lại đang cười?!




